Người Buôn Gió - Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 69.
Nạn đói kém không dứt, nạn đạo tặc cướp của
giết người không giảm.
Mùa xuân năm ấy, nhà Sản nghị triều chuẩn bị
nhân sự cho vương triều kế tục.
Chúa gọi con trai đầu đang giữ chức phó thượng
thư vào phủ. Trưởng nam nhà Chúa tuổi 37 tuổi, tướng mạo béo tốt đẫy đà. Làm
quan bấy lâu không có tiếng tốt cũng chẳng có tiếng xấu.
Chúa ra hiệu trưởng nam ngồi bênh cạnh, rồi
bảo:
- Con phải về quê nhà mình, mai này cha dưỡng
hưu cũng về đó. Đất ấy của nhà mình, các tỉnh xung quanh toàn là tâm phúc. Để
con ngoài kinh thành khi cha không còn chức, e bọn miền Bắc chúng bách hại.
Trưởng nam hỏi:
- Thưa cha, ta không có người kế nhiệm cha đáng
tin sao?
Chúa thở dài nói:
- Giờ ta có Đàm Cận, nhưng tuổi còn trẻ, chưa
vào hàng đại thần nghị chính, không thế đưa lên được. Chuyện đó còn mươi năm
nữa. Cũng tại ta khi xưa dùng tổng quản phủ là Xuân Thọ, người miền Trung.
Không ngờ hắn thay lòng đổi dạ, nhân lúc Vương Phủ tấn công ta mà nhăm nhe soán
đạt ngôi. Sau này ta về lành ít, dữ nhiều. Chúng ta trụ ở đất nhà, đợi thời cơ
khởi nghiệp. Khi xưa Chúa Nguyễn cũng từ đó mà làm nên 200 trăm năm nhà Nguyễn.
Cơ sự nhà mình mai sau trông cậy vào thằng út, cha để con lộ mình sớm vì tưởng
thế của cha còn vững dài, đó cũng là cái thiệt thòi của con.
Trưởng nam thưa:
- Phận làm con, cha mẹ đặt đâu ngồi đấy. Xưa
nay cha bảo sao con làm vậy, không hề có ý hối tiếc. Vả lại con thích chuyên
môn hơn là làm quan, mệt nhọc lắm cha à. Gia sản nhà mình đâu cần phải kiếm
thêm làm gì nữa.
Chúa nghiêm mặt nói:
- Con không muốn kiếm vì cha muốn con giữ tiếng
tốt. Nhưng tiền bạc trong thiên hạ là nội lực. Mình không thu về, kẻ khác cũng
thu về. Khi kẻ khác có nội lực, nếu không ưa mình thì mình gặp họa. Cha vì
phòng xa nên mới phải tận tâm, tận lực nắm mọi nguồn thu trong thiên hạ. Bá
tính, quan lại nước Vệ ngày nay chỉ có chữ tiền mới khiến họ theo. Không thể
nào bỏ qua chuyện ấy được là vì thế.
Trưởng nam lo lắng:
- Khi cha về, ai là người cha sẽ chỉ định kế
vị. Cha có quyền đó mà.
Chúa lắc đầu:
- Nhưng giờ cha chưa biết tìm ai, ngôi vương
xưa nay người Bắc nắm, ngôi chúa dành cho người Nam. Trong hàng ngũ tâm phúc
của cha chưa biết tìm ai. Có lẽ cha sẽ tiến cử một phụ nữ có dáng vóc xinh đẹp,
lấy hình mẫu bên Xiêm để giữ ngôi chúa. Cô ta người Nam, cũng là đại thần nghị
chính, lại từng kinh qua giữ chức vụ kinh tế, con nhà dòng dõi công thần. Từng
ấy làm cớ thì khó ai bác được. Vẻ ngoài của cô ấy khi bang giao các nước cũng
đem lại sức sống mới cho nước Vệ, ý ta muốn quyết vậy. Nhưng e bọn miền Trung
bị bọn miền Bắc kích động, ta đang phải ngừa chuyện đó.
Trưởng nam hỏi:
- Vậy ai sẽ làm vương?
Chúa khoát tay nói:
- Chuyện này chưa rõ, còn tùy thuộc Vệ Kính
Vương chọn ai. Nhưng dường như Kính Vương chọn Sáng Quyết đại thần nghị chính,
tổng trấn kinh thành rồi. Con cứ nhận ấn tín, về cố hương ẩn mình, chờ đợi thế
thời thêm lúc nữa.
Trưởng nam vâng lời, xin cáo từ. Về tư gia gọi
gia nhân sắp xếp hành lý. Nhận ấn tín từ triều rồi về bản quán nhậm chức.
Nước Vệ vẫn không có thay đổi gì lớn. Người
chết vì cái chết không đáng có vẫn chết. Bá tính nợ nần, túng thiếu vẫn nợ nần,
túng thiếu. May chăng 20 năm sau thế tử út nhà Chúa trưởng thành, sự thay đổi
có thể gọi là.
No comments:
Post a Comment