Nguyễn Nghĩa - Nhiệm vụ chính trị của quân đội là đảm bảo sự bất khả
xâm phạm của bầu trời, lãnh thổ, lãnh hải quốc gia. Đây không phải là nhiệm vụ
từ trên trời rơi xuống. Đây là nhiệm vụ tự nhiên phải thực hiện, từ khi xã hội
loài người tổ chức thành các quốc gia riêng biệt.
Ở xã hội phong kiến, khi luật sức mạnh là luật cơ bản trong quan
hệ giữa các quốc gia thì quân đội là lực lượng nòng cốt của mọi quốc gia.
Trong thời buổi loạn lạc, sự hưng vong của một quốc gia phụ thuộc vào tính tinh nhuệ của quân đội. Tính tinh nhuệ, được huấn luyện thuần thục, tinh thần quyết chiến của binh lính là những yếu tố có tính quyết định kết quả của một trận đánh, của một cuộc chiến tranh.
Mà binh lính tuần thục, có tinh thần chiến đấu hay không phụ thuộc vào người tướng cầm quân.
Mà binh lính tuần thục, có tinh thần chiến đấu hay không phụ thuộc vào người tướng cầm quân.
Việt Nam ta giữ được nước từ thủa khai thiên lập địa, 4000 nghìn
năm trước, đến hôm nay, là nhờ có địa hiểm, và tại những thời điểm chống ngoại
xâm, bao giờ cũng xuất hiện các tướng tài, những vị tướng cầm quân hết lòng vì
tổ quốc.
Kìa xem lịch sử Việt Nam, từ Bà Trưng, Bà Triệu, những nữ nhi mà
lòng căm thù quân xâm lược cháy bỏng đến hôm nay:
"Ta muốn cưỡi một cơn gió mạnh, chém cá kình ở Biển Đông, để
dân Việt khỏi phải lầm than, đắm đuối".
Ta hãy đọc lại những vần thơ sang sảng khí phách Việt Nam của
Thái Uý Việt Quốc Công Lý Thường Kiệt:
“Nam quốc sơn hà Nam đế cư,
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư,
Như hà nghịch lỗ, lai xâm phạm,
Nhữ đẵng hành khan thủ bại hư”.
(Sông núi nước Nam vua Nam ở
Rành rành định phận tại sách trời
Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm
Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời).
Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn trong cảnh đất nước đang sắp bị giặc
Thát- Mông xâm lược,"...nhìn sứ ngụy đi lại nghênh ngang ngoài đường, uốn
tấc lưỡi cú diều mà lăng nhục triều đình; đem tấm thân dê chó mà khinh rẻ tổ phụ.
Lại ỷ mệnh Hốt Tất Liệt mà đòi ngọc lụa để thỏa lòng tham khôn cùng; còn khoác
hiệu Vân Nam Vương mà hạch bạc vàng, nhằm vét kiệt của kho có hạn. Thật khác
nào đem thịt ném cho hổ đói, tránh sao khỏi tai họa về sau", đã Hịch cho
các tướng sĩ nhà Trần:
"Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt,
nước mắt đầm đìa; chỉ giận chưa thể xả thịt, lột da, ăn gan, uống máu quân thù;
dẫu cho trăm thân ta phơi ngoài nội cỏ, nghìn xác này gói trong da ngựa, ta
cũng cam lòng."
Đến như cha con Hồ Qúy Ly "chính sự phiền hà",
làm lòng dân li tán, mà khi giặc nhà Minh ngấp nghé đất Việt, còn muốn có "trăm
vạn tinh binh để sống mãi với kẻ thù một trận", Hồ Nguyên Trừng còn khảng
khái: "Thần không sợ đánh giặc, chỉ sợ lòng dân không theo".
Lê Lợi , Nguyễn Trãi thì canh cánh một lòng cứu nước:
"Ta đây:
Núi Lam sơn dấy nghĩa
Chốn hoang dã nương mình
Ngẫm thù lớn há đội trời chung
Căm giặc nước thề không cùng sống
Đau lòng nhức óc, chốc đà mười mấy năm trời
Nếm mật nằm gai, há phải một hai sớm tối.
Quên ăn vì giận, sách lược thao suy xét đã tinh,
Ngẫm trước đến nay, lẽ hưng phế đắn đo càng kỹ."
Quang Trung Hoàng Đế thì sảng khoái đánh giặc Mãn Thanh, trước hết
là đánh kẻ thù của văn minh Việt Nam:
Đánh cho để tóc dài,
Đánh cho để răng đen,
Đánh cho chúng trích luân bất phản,
Đánh cho chúng phiến giáp bất hoàn,
Đánh cho sử tri nam quốc anh hùng chi hữu chủ”.
Thế mới biết rằng trước giặc mạnh, lòng yêu nước của người làm
tướng phải cháy bỏng, phải truyền được ngọn lửa nóng bỏng này đến từng người
lính trong những lời hịch của mình.
Việt Nam ta hôm nay đang là một quốc gia trên bán đảo
Đông Dương này, là nhờ đất Việt đã có những người con anh tuấn, yêu nước
như vậy.
Nhưng thật cũng chớ trêu của lịch sử, trong những ngày giặc
Trung Quốc kéo giàn khoan HD 981 vào lãnh hải Việt Nam, một vị tướng 4
sao, một người đứng đầu Bộ quốc phòng Việt Nam, một tổng chỉ huy
Hải, Lục, Không quân Việt Nam lại qùy gối trước TQ, lại rụt cổ trước TQ, lại
phát biểu vô trách nhiệm tại Diễn đàn an ninh Shangri-La 5/2014, trước tình
hình vận mệnh dân tộc ngàn cân treo sợi tóc:
"Trên thực tế, ngay ở trong quốc gia hay mỗi gia đình cũng
còn có những mâu thuẫn, bất đồng, huống chi là các nước láng giềng với nhau còn
tồn tại tranh chấp về biên giới, lãnh thổ hoặc va chạm là điều khó tránh khỏi."
"Quan hệ giữa Việt Nam và nước bạn láng giềng Trung Quốc về
tổng thể trên các mặt đang phát triển tốt đẹp, chỉ còn tồn tại vấn đề tranh chấp
chủ quyền trên biển Đông và đôi khi cũng có những va chạm gây căng thẳng".
Ông Thanh, tôi sẽ không nhắc lại lời ông phát biểu tại Quốc hội
vài năm trước, khi ngư dân Việt Nam bị TQ o ép, đánh đập trên lãnh hải Việt
Nam.
Hôm nay, tôi nói thẳng với điều này:
Câu phát biểu của ông là câu phát biểu của một đại tướng hèn
nhát, của một Lê Chiêu Thống, một Trần Ích Tắc chứ không phải câu phát biểu của
1 người thống lĩnh quân đội Việt Nam suốt 4 nghìn năm luôn cự giặc Tầu, và luôn
chiến thắng chúng.
Giặc đã vào nhà, ăn cướp của cải Việt Nam tại lãnh hải 200 hải
lý, mà ông còn nhận giặc làm cha thì ông quả là một vị tướng bán nước
vô liêm sỉ.
Hàng ngày, các chiến sĩ Cảnh sát biển Việt Nam đang đương đầu với
lũ lính TQ hung bạo, đang bị bọn TQ phun những vòi rồng nước áp xuất, như những
quả đạn thép đập vào người.
Tầu, thuyền của họ đang bị những con thú TQ chủ ý đâm cho tan, vỡ,
để mong họ làm mồi cho cá mập.
Những con thú xâm lược TQ này là "gia đình" của tướng
Phùng ư?
Các chiến sĩ Cảnh sát biển Việt Nam đang đối mặt với cái chết để
bảo vệ lãnh hải Việt Nam.
Các chiến sĩ Cảnh sát biển Việt Nam cần một ngọn lửa yêu nước,
sưởi tan những gian nguy trên Biển.
Họ cần một lời lên án bọn xâm lăng từ vị tướng của họ.
Những chiến sĩ Cảnh sát Biển sẽ rất đau lòng khi thấy người chỉ
huy của họ nhận giặc làm anh em.
Thế hóa ra những nguy hiểm, gian truân của họ là vô ích.
Thế hóa ra lòng yêu nước của họ chỉ đáng so sánh với xích mích
trong "gia đình" ông Phùng.
Ông Phùng đã thỏa hiệp với giặc Tầu trên xương máu của họ.
Hãy đưa ông ta lên tầu Cảnh sát biển ra giàn khoan HD 981 để ông
ta thấy những người trong "gia đình" của ông ta là những con người
như thế nào?
Tướng họ Phùng là tướng không khí phách, hèn nhát nhất lịch sử
Việt Nam.
Không bảo vệ được bất khả xâm phạm của lãnh hải Việt Nam, ông
Phùng thật đáng bị cách chức.
Nguyễn Nghĩa
No comments:
Post a Comment