Vua Quan Trung Đại Phá Quân Thanh |
Nguyễn Thu Trâm,
Vậy là cuộc biểu tình chống giặc Tàu ngày 09 tháng 12 đã bị dập tắt bị phá vỡ rất mau chóng, cả ở hai đầu đất nước Hà Nội và Sài gòn bởi các lực lượng an ninh, quân đội và “quần chúng tự phát” do đảng và nhà nước điều động tới để trấn áp những người yêu nước chống giặc ngoại xâm.
Nhiều nhân sỹ trí thức đã bị giam lỏng ở nhà, và bị ngăn chặn khi đang trên đường đến điểm biểu tình… Vì vậy mà ở cả hai điểm biểu tình tại hai nhà hát lớn ở Sài gòn và Hà Nội đều thiếu lửa, thiếu những đầu tàu, đó là nguyên nhân khiến cho các lực lượng an ninh quá dễ dàng trấn áp, bắt bớ và giải tán. Dẫu vậy, những tiếng hô vang “Đả đảo Trung cộng xâm lược”, “Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam”… cũng đã vọng đến tận Bắc Kinh, làm rung chuyển cả Trung Nam Hải và chắc chắn là bè lủ Tập Cận Bình cũng phải giật mình trước hào khí của dân Nam.
Chắc chắn tiếng hô vang của những người biểu tình cũng đã khiến cho Bộ chính trị trung ương đảng cộng sản Tàu man phải hồi nhớ đến các bại chiến Bạch Đằng, Lam Sơn, Đống Đa với những mạc tướng Lưu Hoằng Tháo, Ô Mã Nhi, Phạm Nhàn, Phàm Tiếp, Liễu Thăng và Tôn Sỹ Nghị đã phải đền tội… mà không khỏi phải vã cả mồ hôi lạnh. Tuy vậy, với chính sách bành trướng bá quyền đại Hán, Trung Nam Hải lại xua phát ngôn cẩu Hồng Lỗi ra đăng đàn sủa tiếp rằng: “Trung Quốc có chủ quyền không tranh cãi đối với vùng đảo và vùng lãnh hải trên biển Đông. Không nên cổ động, khuyến khích bất kỳ hành động nào có thể làm gia tăng và phức tạp hóa tranh chấp.”
Video Tàu Khựa Hồng Lỗi đang sủa
Ấy vậy mà lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam chỉ biết tiếp tục im lặng, cúi đầu, quỳ mọp dưới chân bè lủ Ngụy Hán sau công trạng trấn áp những người yêu nước phản đối chính sách xâm lược của bắc phương, để cho đại diện của Trung Nam Hải tiếp tục sủa bậy, ngụy xưng về chủ quyền biển đảo của Việt Nam. Thật là ô nhục, bởi ngay cả các cơ quan truyền thông báo chí của cộng sản Việt Nam với hơn 200 đài phát thanh, truyền hình và hơn 700 tờ báo cũng tuyệt nhiên không đề cập gì tới hào khí dân Nam trước hiểm họa xâm lược của ngụy Hán bắc phương, không hề đề cập gì đến các cuộc biểu tình của các nhân sỹ, trí thức và nhân dân ở hai đầu đất nước. Thay vì điều binh khiển tướng ra biển Đông để đánh đuổi giặc ngoại xâm đang trấn cướp các hải đảo và vùng biển thiêng liêng của tổ quốc, thì nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam lại xua quân đi trấn áp, bắt bớ những người dân đang quyết tâm chống giặc.
Ấy vậy mà các đài báo cũng nhắm mặt làm ngơ. Chẳng hiểu những thông tín viên, biên tập viên của các báo đài, của các cơ quan truyền thông có biết rằng lương bổng lộc họ được nhận hàng tháng, để nuôi sống họ và gia đình họ từng ngày là đến từ tiền thuế của các ngư dân, nông dân công nhân và từ toàn thể những người dân thấp cổ bé họng Việt Nam chứ không phải đến từ đảng và nhà nước cộng sản? Chẳng hiểu là những người làm truyền thông hiện nay có hiểu được rằng nguồn ngân sách lớn lao để vận hành bộ máy truyền thông đại chúng hiện nay là đến từ nguồn tài nguyên của đât nước Việt Nam và nguồn nhân lực của Dân Tộc Việt Nam chứ không phải đến từ bất cứ nguồn tài nguyên hay nhân lực nào của Trung cộng? Cớ sao ăn quả mà chẳng biết người trồng cây? Cớ sao ăn cây nào mà chẳng biết rào cây nấy hỡi nhưng tên nô lệ cộng sản? Tại sao ăn cây đào mà lại đi rào cây mận hỡi những kẻ vong nô? Tại sao ăn cơm Việt, uống nước Việt mà lại đi thờ Mao chủ tịch, thờ Xít-Ta-Lin bất diệt?
Con chim Việt còn biết chỉ đậu ở Sào Nam, sao con người Việt mà lại đi hầu dái ngụy Hán? Cha lú thì chú phải khôn! Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang và Bộ Chính Trị có ngu dốt, u mê, lầm lạc đi làm những kẻ nô lệ giặc Tàu để dâng bán dần đất đai, biển đảo của Tổ Quốc Việt Nam cho Ngụy Hán, thì những người cầm bút viết văn, làm báo phải khôn sáng hơn, phải tỉnh trí hơn để biết phải đứng về phía nhân dân, phía dân tộc mà gìn giữ đất đai biển đảo mà tiên tổ bao đời đã khai hoang lập ấp và truyền tử lưu tôn cho ngàn đời con cháu chứ! Sao lại hùa theo những kẻ vong nô mãi quốc cầu vinh đó để nối giáo cho giặc, để chống lại đồng bào?
Cũng may nhờ vào phúc ấm của tổ tiên, nhờ vào hồn thiêng sông núi thùy từ giáng lâm đã ban sự khôn sáng cho 90 triệu đồng bào Việt Nam không cộng sản và không tin cộng sản, nên đã không tăm tối, u mê, nhờ đó mà họ còn biết phân biệt bạn thù, còn biết đến sự tồn vong của giống nòi cũng như sự an nguy của đất nước trước hiểm họa ngoại xâm mà dấn thân, mà vượt qua mọi cản ngăn, đe dọa của những kẻ vong nô, để cùng đến được với các cuộc biểu tình, tuần hành đả đảo quân xâm lược.
Không phải ngẫu nhiên hay tình cờ mà ngày xuống đường 09 tháng 12 năm nay lại trùng hợp với ngày 02 tháng 12 của 5 năm về trước, vào năm 2007 những người Việt yêu nước thương nòi cũng đã khởi động cuộc biểu tình chống Tàu cộng đầu tiên khi Bắc Kinh cho thành lập thành phố Tam Sa trên các quần đảo thuộc chủ quyền của Việt Nam.
Trong 5 năm vực lại hào khí Diên Hồng đó, có nhiều người đã lụy vào vòng lao lý, vào chốn xích xiềng, một số người đã lưu vong cố quốc tha hương, một số khác thì bị tra tấn, đọa đày… cũng bởi tinh thần quyết tử cho tổ quốc quyết sinh, thế mà nguy cơ mất hẳn hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa vào tay Trung cộng đang trở thành một việc không thể tránh khỏi bởi không phải chỉ Trung cộng đơn phương lấn chiếm mà có cả sự thỏa hiệp, đồng lòng dâng nhượng của phía nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam nữa. Bằng chứng của những thỏa hiệp dâng bán đó được thể hiện rõ ràng qua hành động ngăn chặn, bắt bớ đánh đập và giam cầm những người yêu nước, tham gia biểu tình chống giặc ngoại xâm.
Dù nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã dùng dùi cui, roi điện và cả nhà tù để đàn áp, để khủng bố nhưng tinh thần yêu nước và ý chí quật cường của người dân Việt đã không ngăn họ tiếp tục xuống đường.
Thời lượng 5 năm không phải là quá dài so với đời người, nhưng cũng đủ cho người Việt Nam chứng tỏ lòng yêu nước và hào khí dân Nam trước hiểm họa ngoại xâm, với hàng chục lần xuống đường nối tiếp nhau đó, để đồng bào cả nước càng thấy rõ bản chất nhu nhược đớn hèn của chế độ cộng sản Việt Nam cũng như sự tham sinh úy tử của một số trí thức cộng sản ngay cả trong guồng máy văn hóa, giáo dục mà đúng ra phải là nơi đào luyện cho thanh thiếu niên Việt Nam lòng yêu nước và tinh thần đấu tranh chống thù trong, giặc ngoài để bảo tồn non sông, đất nước và dân tộc, thì họ đã làm ngược lại, họ giáo dục cho thế hệ trẻ Việt Nam phải khom lưng, cúi đầu thần phục ngoại xâm để được vinh thân, phì gia. Lãnh đạo các trường trung học và đại học đã không muốn làm người và họ cũng đã ngăn cấm học sinh, sinh viên của họ cũng không được làm người bằng những cáo thị nghiêm cấm sinh viên, học sinh tham gia vào các cuộc biểu tình chống giặc, và một số sinh viên, học sinh vì tinh thần dân tộc, vì dũng khí của con người Việt Nam, của dòng giống Lạc Hồng, đã bất chấp mọi ngăn cản, mọi đe dọa của giới cầm quyền, họ đã đến với đồng bào, đã cùng tỏ bày lòng yên nước, sự căm phẫn giặc ngoại xâm… và rồi vì họ là con người, là con người Việt Nam đích thực, nên họ không chịu khom lưng, cúi đầu liếm gót dày của Ngụy Hán xâm lược, nên họ đã bị đuổi vĩnh viễn ra khỏi học đường…
Xin nghiêng mình kính phục các anh chị Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, Tuấn Khanh, Song Chi, Lynh Bacardi, Bùi Chát, Uyên Vũ, Huỳnh Công Thuận, Thiên Sầu, Phan Thanh Hải (Anh Ba Sài Gòn), Kim Duy, Trang Hạ đã khơi dậy tinh thần vệ quốc, đã nhóm lên ngọn lửa đấu tranh chống giặc Tàu xâm lược bằng cách khởi xướng cuộc biểu tình đầu tiên vào ngày 09 tháng 12 năm 2007. Cảm ơn các văn nghệ sỹ đã nói thay lời cho đồng bào Việt Nam, cho dân tộc Việt nam bằng những áng văn, vần thơ nói lên nỗi hờn căm Tàu cộng, thật bi hùng, nồng nhiệt và trực diện với giặc thù. Nhờ đó mà những “cháu ngoan của bác Hồ” từng là đội viên, đoàn viên ưu tú và cả nhiều đảng viên trẻ cũng ngộ ra bản chất của Hồ Chí Minh, của cộng sản mà đã hăng hái xuống đường cùng đồng bào chống giặc Tàu xâm lược.
Cũng nhờ vậy mà các nhân sỹ, trí thức, đã từng bị nhuộm đỏ suốt cả cuộc đời, nay cũng đã đặt lợi ích của dân tộc của tổ quốc lên trên lợi ích của giai cấp để rồi đã cùng đồng bào xuống đường biểu tình chống giặc bắc phương xâm lược mà đầu tàu là cụ Nguyễn Đình Đầu, giáo sư Tương Lai và đặc biệt là sự thức tỉnh của các lãnh tụ phong trào học sinh, sinh viên tranh đấu ở Miền Nam trước 1975 với các ông Lê Hiếu Đằng, Huỳnh Tấn Mẫm, Cao Lập, Huỳnh Kim Báu, Lê Công Giàu, Hạ Đình Nguyên, Đỗ Trung Quân, Huỳnh Ngọc Chênh … Chính sự thức tỉnh và quay về của các anh đã hun đúc ý chí cho giới trẻ… để các bạn Bùi Hằng, Mẹ Nấm, Nguyễn Hoàng Vy, Huỳnh Thục Vy, Phan Thị Lan Phương, Trịnh Kim Tiến… các anh Nguyễn Chí Đức, Người Buôn Gió… lại tiếp tục xông pha.
Thưa các anh Lê Hiếu Đằng, Huỳnh Tấn Mẫm, Cao Lập, Huỳnh Kim Báu, Lê Công Giàu, Hạ Đình Nguyên, Đỗ Trung Quân và Huỳnh Ngọc Chênh, trước đây trong khi quân dân Miền Nam đang chiến đấu ngăn làn sóng đỏ bắc phương tràn xuống nhuộm đỏ miền Nam thì các anh cũng sục sôi đấu tranh với chính quyền Việt Nam Cộng Hòa mà trong các cuộc biểu tình, xuống đường đó, ngoài băng rôn, biểu ngữ, các anh còn mang theo cả chân dung của lãnh tụ cộng sản Bắc Việt là Hồ Chí Minh nữa. Tất nhiên chống lại chính phủ đương quyền là một hành động để thỏa mãn tâm lý cá nhân của rất nhiều người, chứ không phải của riêng các anh, bởi được làm những việc chống nghịch đó con người ta tự cảm thấy mình rất anh hùng. Ngay cả cỏ cây cũng có xu hướng chống lại lực hướng tâm, và cứ vươn thẳng lên theo chiều ngược lại, nhờ vậy mà phần lớn thân cây đều mọc thẳng lên trời… Và đó cũng có thể là tâm lý đã dẫn đến hành động đấu tranh, xuống đường biểu tình của các anh thuở đó, chứ chắc gì là sự giác ngộ cộng sản đã đưa các anh vào con đường đấu tranh chống nghịch đó. Bởi ngay cả với các quốc gia đã khai sinh ra chủ nghĩa cộng sản, thực chất họ cũng đâu có hiểu gì về cộng sản suốt 70 năm… Và đến khi hiểu ra thì họ đã mạnh dạn vứt bỏ, ly khai và quay về với chính thể tự do. Chắc chắc với 37 năm sống dưới chế độ cộng sản, làm việc với cộng sản, và chứng kiến những gì cộng sản đối xử với đồng bào mình, chắc chắn là các anh cũng đã hiểu rõ được Hồ Chí minh là ai và bản chất của chế độ cộng sản là gì rồi. Với 37 năm để học được một bài học cuộc đời thì quả là một cái giá quá đắc, bởi 37 năm là đã nữa đời của mỗi con người, một khoảng thời gian quá dài để mà học, mà biết được một điều quá đơn giản, đó là bản chất của chế độ cộng sản. Dẫu vậy, muộn vẫn còn hơn không, mong các anh hãy thực sự quay về với đồng bào, với dân tộc, bởi những kinh nghiệm xuống đường, đấu tranh của các anh thuở trước cũng như tinh thần của các anh không những sẽ giúp vực lại hào khí của dân Nam và truyền lại ngọn lửa đấu tranh cho thế hệ trẻ hôm nay, mà còn có thể giúp cho các lãnh đạo của đảng và nhà nước cộng sản hiện nay cũng thức tỉnh mà chấm dứt mọi chủ trương, mọi chính sách nhu hèn với giặc, tàn ác với dân, mà chấm dứt việc đặt quyền lợi của giai cấp, của đảng phái lên trên lợi ích của quốc gia, của dân tộc để chấm dứt mọi hành động nhượng bán đất đai, biển đảo của tổ quốc cho Ngụy Hán… Thì đất nước mới có cơ may tránh được hiểm họa rơi hoàn toàn vào tay giặc Tàu xâm lược.
Huỳnh Tấn Mẫm đã mang theo cả chân dung lãnh tụ Hồ Chí Minh khi xuống đường tại Miền Nam trước năm 1975 |
Chúng tôi tin rằng, thay vì mang theo chân dung của lãnh tụ cộng sản Hồ Chí Minh như các anh đã làm trước đây, thì ngày nay xuống đường, các anh có thể mang theo chân dung của Lê Lợi, Quang Trung, của Hưng Đạo, Phi Khanh, của Bà Trưng Bà Triệu hay của Ngũ Tướng Việt Nam Cộng Hòa đã tuẫn tiết trong ngày 30 tháng Tư đen năm 1975 để đền nợ nước vì họ đã không ngăn chặn được bước tiến của giặc thù, khiến Miền Nam bị rơi vào tay giặc cộng, để cho đất nước phải tang thương, đồng bào phải ly loạn vì họa cộng sản.
Và mong rằng các anh sẽ sát cánh cùng đồng bào, tiếp tục thực hiện các cuộc xuống đường, biểu tình chống giặc Tàu xâm lược thường xuyên hơn để vực lại hào khí dân Nam, để cho dân tộc Việt Nam không còn phải nhu nhược đớn hèn như ba phần tư thế kỷ qua dưới ách cai trị của cộng sản, mà vì cần giành lại đất đai, biển đảo đã bị Ngụy Hán xâm chiếm, đồng bào Việt Nam cần phải có cả những những trận đánh trả giặc Tàu như những trận chiến liệt oanh còn lưu ghi trong sử sách, như di huấn của Hoàng Đế Quang Trung:
“Đánh cho để dài tóc
Đánh cho để đen răng
Đánh cho nó chích luân bất phản
Đánh cho nó phiến giáp bất hoàn
Đánh cho sử tri Nam Quốc anh hùng chi hữu chủ.”
Mong lắm thay!
Mong lắm thay!
Ngày 11 tháng 12 năm 2012
Nguyễn Thu Trâm
No comments:
Post a Comment